Cùng dòng mạch tri ân nhiều xúc cảm đó, vào những ngày tháng 7, Đoàn Thanh niên Học viện Phụ nữ VN đã đến viếng thăm và dâng hương tưởng niệm các anh hùng liệt sỹ tại Nghĩa trang liệt sỹ tỉnh Thừa Thiên Huế trong thời gian đoàn công tác tại đây. Tham gia cùng đoàn có đại diện Chi ủy 3, lãnh đạo khoa Khoa học cơ bản và đông đảo đoàn viên thanh niên của Chi đoàn Nghiên cứu và Chi đoàn Đào tạo.

Nghĩa trang liệt sĩ tỉnh Thừa Thiên Huế nằm tại phường An Tây, thành phố Huế, tỉnh Thừa Thiên Huế. Đây là nơi yên nghỉ của gần 2000 anh linh các liệt sĩ nhưng chỉ có 314 liệt sĩ có danh tính, còn lại là các ngôi mộ gắn bia Liệt sỹ vô danh. Những liệt sỹ nằm đây, có người quê ở các địa phương lân cận, có người đến từ miền Bắc, có người hy sinh trên đất mẹ, phần nhiều đã hy sinh trên nước bạn Lào, Campuchia.   Trong không khí xúc động và nghiêm trang, đồng chí Nguyễn Văn Vệ – Bí thư Đoàn TN Học viện, cùng đồng chí Nguyễn Hoàng Anh – Bí thư Chi bộ 3, đồng chí Lưu Song Hà – Phó trưởng Khoa KHCB đã thay mặt đoàn thỉnh 7 hồi chuông tại tháp chuông Hòa Bình. Sau phút mặc niệm tưởng nhớ đến công ơn của Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại và các anh hùng liệt sỹ, lần lượt các đoàn viên đã dâng hương tại đài tưởng niệm và thắp hương tại từng phần mộ liệt sỹ.

Bạn Phùng Thị Minh Trang – Giảng viên – Đoàn viên Chi đoàn Đào tạo, chia sẻ cảm xúc của mình: “Đặt chân đến nơi đây, đắm chìm trong không khí linh thiêng, xúc động, biết ơn các anh hùng, liệt sĩ em cảm thấy dường như các cô chú, các bác đang ở trên cao dõi theo chúng ta. Em tự thấy bản thân mình cần cố gắng nhiều hơn nữa để xứng đáng với sự hi sinh đó” .

Nghẹn ngào, chị Nguyễn Hoàng Anh, Bí thư Chi bộ 3 – Phó viện trưởng Viện Nghiên cứu Phụ nữ cũng tâm sự “Tôi đã cố gắng kìm nén để nước mắt không rơi khi những tiếng chuông vang lên, nhưng không thể giữ được khi đứng trước bia mộ các chiến sỹ…”

Linh Chi – một Đoàn viên chi đoàn Đào tạo cũng không giấu được sự xúc động: “Khi mới bước vào nghĩa trang, em thấy có quá nhiều ngôi mộ, xếp thành nhiều hàng dài, em lạnh cả người – chiến tranh đã lấy đi của chúng ta quá nhiều. Rồi lúc đi thắp hương, thấy phần lớn là các anh còn rất trẻ, rất nhiều ngôi mộ vô danh thì càng cảm thấy thương và xót xa hơn, cùng với đó là khâm phục về sự anh dũng của các anh. Mỗi lần đi viếng nghĩa trang liệt sỹ em đều cảm thấy biết ơn vô cùng bởi nếu ko có các anh hy sinh nhiều đến thế, em đã không được sống trong những giây phút yên bình đến nhường này. Em thấy tình yêu đất nước đã lớn hơn lên, ý thức hơn rằng mình cần phải sống có ý nghĩa, để bảo vệ những thứ mà đồng bào phải đổ xương máu mới có được”…..

Chuyến xe đưa đoàn trở về cũng là khi mặt trời đã tắt nắng, mang theo cả những tâm sự xúc động của mỗi đoàn viên. Chiến tranh đã qua đi, nhưng mỗi người dân đất Việt, mỗi đoàn viên Đoàn Thanh niên Học viện Phụ nữ Việt Nam không lúc nào nguôi ngoai những mất mát, những nỗi đau mà nó để lại. Những chặng đường đấu tranh được các anh ghi dấu như một bài ca không bao giờ quên, các anh đã nằm xuống, bỏ một phần cơ thể của mình để bảo vệ giây phút bình yên cho tổ quốc. Chiến công và tên tuổi của các anh đã trở thành bất tử, khắc ghi vào lịch sử dân tộc. Chúng ta, thế hệ trẻ Việt Nam, thế hệ trẻ của Học viện Phụ nữ Việt Nam mãi và sẽ không bao giờ quên những công lao to lớn của thế hệ cha anh đi trước, nguyện sẽ cùng tiếp bước theo dấu chân những người chiến sỹ.